Cô ấy nói rõ ràng chỉ thích tôi nhưng tôi thì đã yêu cô ấy. Khi chúng tôi hẹn hò, tôi vô cùng hạnh phúc. Bằng mọi cách, tôi muốn cô ấy vui vẻ và tin cô ấy sẽ dần yêu tôi. Chúng tôi thường đi chơi với nhau hầu như mỗi ngày.
Tôi đón bạn gái ở khu nhà trọ để đi chơi, ăn uống, xem phim. Vì tôi không kiếm được nhiều tiền vào thời điểm đó nhưng đã cố gắng làm thêm, thậm chí tôi chuyển tới chỗ trọ rẻ hơn để dành tiền cho những nhu cầu của cô ấy.
Sau 4 tháng, chi phí cho những cuộc đi chơi, mua đồ tặng cô ấy tốn rất nhiều nhưng tôi cố tỏ ra mình lo được. Cô ấy thích mua sắm, đi du lịch, không cần phải nói, tôi thậm chí còn vay mượn bạn bè để chiều chuộng cô ấy. Dù cô ấy chưa bao giờ đặt tôi ở danh sách ưu tiên hẹn hò nhưng tôi vẫn vui vì được gặp gỡ cô ấy.
Rồi những khoản chi phí trở nên khó khăn với tôi. Khi biết chuyện, cô ấy sẵn sàng chọn cách lờ tôi đi. Cô ấy không gọi điện, trả lời tin nhắn của tôi cũng thưa thớt. Cô ấy lấy lý do bận không gặp tôi và luôn có kế hoạch đi chơi với bạn bè cả ngày cuối tuần. Tôi biết điều này có nghĩa cô ấy không còn muốn hẹn hò với mình nữa.
Tôi đã cố biến mình trở nên "lý tưởng" khi thực tế tôi không phải vậy. Tôi đổ lỗi cho bản thân nhưng cũng đã tự tha thứ cho mình. Tôi có thể thấy mình lựa chọn yêu sai cách. Bởi thế tôi quyết định dừng lại những buồn bã trong lòng, không làm tổn thương cảm xúc của chính mình thêm nữa. Tôi trở lại với hiện tại và sẽ yêu, sẽ sống đúng với con người thực của mình từ ngày mai.