Tôi vừa cưới được 3 ngày. Đây có lẽ đang là khoảng thời gian đẹp nhất với các cặp vợ chồng son khác nhưng với tôi thì hoàn toàn ngược lại. Tôi đang đứng dưới vực thẳm và mất hoàn toàn niềm tin, hi vọng ở cuộc hôn nhân này!
Tôi và Khoa yêu nhau hơn 2 năm mới quyết định kết hôn. Quãng thời gian yêu nhau, chúng tôi có vài lần hợp tan nhưng cuối cùng cũng viết được cái kết đẹp cho tình yêu của mình. Chuyện suôn sẻ cho tới ngày rước dâu. Khi cùng Khoa ngồi trên xe hoa về nhà anh, tôi đã thấy thái độ của chồng có điều lạ lạ. Tôi hỏi thăm mà anh chẳng hé răng tiết lộ điều gì.
Về đến nhà chồng, mọi nghi thức, thủ tục diễn ra bình thường, ngoài sự trầm lặng đến hơi đáng sợ của Khoa. Khi tiệc tàn, khách khứa về hết, tôi vào phòng tân hôn thay váy cưới để mang trả người ta. Chẳng ngờ Khoa cũng vào theo tôi. Ngoài ra còn có mẹ anh.
Tôi kinh hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. (Ảnh minh họa)
Trước mặt mẹ chồng, Khoa trừng trừng tức giận nhìn tôi, rành rọt bảo tôi phải quỳ xuống xin lỗi bà. Nếu không qua đêm nay sang sáng mai tôi sẽ bị mang trả về "nơi sản xuất". Lúc ấy người bị xì xào bàn tán, bị thiên hạ cười mặt vào mặt chính là tôi.
Tôi kinh hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lý do vì đâu Khoa yêu cầu tôi thực hiện chuyện hoang đường tới mức ấy? Tôi đòi ở chồng 1 lời giải thích hợp lý. Để rồi nghe Khoa luận tội mình, tôi không khỏi sững sờ. Chỉ vì 1 chuyện mà tôi nghĩ cũng bình thường chẳng có gì ghê gớm song Khoa lại ghi hận
Hóa ra, khi đằng nhà trai đến nhà tôi rước dâu, lúc chia tay bịn rịn, tôi có ôm chầm lấy cô bạn thân rồi khóc nức nở. Khi ấy tôi đã chua xót nói với cô ấy rằng: "Tao lo lắm mày ạ, nếu mẹ chồng tao ghê gớm, nanh nọc như những câu chuyện vẫn nghe được thì cuộc sống hôn nhân của tao sẽ sống không bằng chết mất. Bố mẹ tao có thành kiến với chuyện ly hôn lắm, tối qua bố tao còn bảo không ở được cũng cấm về nhà làm xấu mặt gia đình...".
Sau đó chắc tôi còn nói lảm nhảm nhiều điều với nó về những lo lắng của mình về hôn nhân, mà nhiều nhất là về mẹ chồng. Lúc ấy tâm trạng xúc động, bất ổn nên tôi không nhớ rõ được hết. Không ngờ nhất là Khoa đứng gần đó nghe thấy hết từ đầu đến cuối.
Khoa bảo anh ta không làm ầm ĩ lên ngay lúc ấy vì muốn giữ mặt mũi cho đôi bên gia đình. Bây giờ, nếu muốn tiếp tục sống ở nhà anh thì phải quỳ xin lỗi mẹ chồng mới thỏa đáng. Vì tôi dám xúc phạm mẹ chồng nặng nề, chưa gì đã nói bà như thể bà là người ác độc, ghê gớm không ai bằng.
Tôi điêu đứng nghe Khoa kết tội. Tôi biết mình lỡ lời rồi, đáng lý ra tôi không nên nói như thế thật. Nhưng chẳng nhẽ tôi không đáng được thông cảm sao, khi mà cô dâu vào thời khắc về nhà chồng ai chẳng có chút cám cảnh, chạnh lòng. Hơn nữa, tôi chỉ giả dụ vớ được mẹ chồng quái thai, chứ có nói mẹ Khoa là người như thế đâu.
Tôi điêu đứng nghe Khoa kết tội. (Ảnh minh họa)
Khoa không chịu nghe tôi giải thích, khăng khăng cho rằng tôi chưa bước chân về nhà chồng đã coi thường, thiếu tôn trọng mẹ chồng. Nếu không xin lỗi thì đừng hòng được ở lại. Cuối cùng tôi phải chấp nhận làm theo lời Khoa để đổi lấy sự yên bình. Tôi không dám tưởng tượng nếu hôm sau bị đuổi về thì mọi chuyện sẽ khủng khiếp cỡ nào.
Nhận được cái quỳ gối của tôi, mẹ Khoa và Khoa mới xuôi xuôi. Nhưng ngay hôm sau họ lập tức phổ biến cho tôi cả bộ "quy tắc làm dâu" toàn những điều khoản ngặt nghèo, quá đáng khiến tôi dường như tuyệt vọng ở cuộc hôn nhân này. Thực ra ngay từ lúc bị Khoa ép phải quỳ xin lỗi thì tôi đã biết mình rơi vào hoàn cảnh gì, phải sống với những con người thế nào rồi.
Mấy ngày qua tôi sống chẳng khác 1 cái bóng câm lặng trong nhà. Đầu óc tôi lúc nào cũng quẩn quanh ý nghĩ muốn ly hôn. Nhưng tôi lại không dám. Tôi phải làm gì đây mọi người?