Mấy tuần trở lại đây, thời tiết Sài Gòn thiệt dễ chịu, sáng trưa chiều tối gì cũng một không khí dìu dịu man mác. Trời đẹp nên làm trong người thư thái và sung sướng quá lại hóa hư, sinh tật chán cơm và thèm đủ thứ.
Đầu cá lóc
Mà cũng ngộ, không hiểu sao cứ tiết trời này lại thèm các thể loại món ăn có mắm. Mắm tôm thì có bún riêu, canh bún; mắm cá thì có bún mắm, bún nước lèo Sóc Trăng, bún cá Châu Đốc; mắm cá cơm thì lại tìm đi ăn bún mắm nêm. Vậy là chiều nào cũng nhắn tin rủ rê bạn bè lê la khắp chốn lùng quán ngon, quán rẻ , ăn riết thiếu điều thở ra mùi mắm luôn vậy mà vẫn chưa hết ghiền.
Nạc cá lóc
Viết nỗi niềm lên Facebook, nhỏ bạn vào "còm": "Ăn đủ thứ vậy mà vẫn còn sót món bún nước lèo Trà Vinh nấu bằng mắm pro-hóc đó nghen. Muốn không tao chỉ, quán có thể nói độc nhất ở Sài Gòn".
Đúng là "độc" thiệt khi nhà tôi ở Bình Thạnh mà quán ở tít Tỉnh lộ 10, gần đoạn cắt với đường Tên Lửa, quận Bình Tân, muốn tới nơi phải đi xuyên Sài Gòn. Nhưng vì nỗi ghiền mắm dâng lên cao cũng như muốn ôn lại kỷ niệm ngày xưa tôi cũng làm siêng tìm ăn cho được.
Nạc cá nhìn thật hấp dẫn
Lần đầu tiên tôi ăn món bún nước lèo Trà Vinh cách đây 15 năm, khi theo nhỏ bạn về quê ăn Tết Chaul Chnam Thmay của người dân tộc Khmer. Còn nhớ lần đầu tiên thấy tô bún tôi rất bất ngờ bởi nó chẳng có gì ngoài bún, rau và vài miếng huyết heo. Thấy vậy thôi nhưng ăn tới đâu ghiền tới đó bởi cái nước ngọt đậm thoảng mùi mắm, miếng huyết mềm chấm với muối ớt hột nặn tí chanh.
Nhỏ bạn nói bí quyết của nồi bún ngon ngoài mắm pro-hóc, hành, sả, củ ngãi bún thì người ta nấu bún bằng cá rô đồng nhưng dằm nát ra trong nước lèo thành ra nước ngọt mà cá chẳng thấy đâu. Có một phong cách khác là nấu bằng cá lóc và lóc thịt để làm nhân, sang hơn thì cho thêm heo quay, chả cá, chả giò…
Anh chủ quán người Trà Vinh. Quán bún bình dân nằm ven Tỉnh Lộ 10, cách ngã cắt đường Tên Lửa, quận Bình Tân khoảng 500m.
Quán bún nước lèo Trà Vinh ở Tỉnh Lộ 10 là nấu bằng cá lóc. Tô bình thường 17.000 đồng còn tô đầu cá 25.000 đồng.
Tôi gọi 1 tô thường, chủ quán vừa bưng ra, húp thử 1 muỗng là nhớ ngay hương vị của ngày xưa. Nước dùng không trong veo cũng không váng mỡ mà hơi xám đục bởi mắm. Miếng cá lóc đã tách xương không được chiên vàng như món bún cá Châu Đốc nhưng dai và ngọt đậm, chấm vào chén muối ớt hột nặn tí chanh càng bắt. Rồi miếng huyết heo mềm mại, mớ rau muống, bắp chuối, bông súng bào giòn thanh thanh.
Thoáng cái hết vèo 1 tô, tôi gọi thêm tô đầu cá ăn cho bõ công vượt gần 20 km vì món bún ngon mà hiếm có ở đất Sài Gòn này.
Tô bún thường
Hỏi thăm vợ chồng chủ quán người Trà Vinh thì được biết quán mở cũng 4-5 năm rồi. Tôi hỏi có phải quán anh chị là độc nhất Sài Gòn, anh chủ quán cười hiền khô: "Tui cũng không biết nhưng mà chắc ít người bán thiệt vì có mấy chị ở tuốt quận 9 dân gốc Trà Vinh cũng hay qua đây ăn vì xa quê thèm quá".
"Chị cũng người Trà Vinh hả?"
...và tô đầu cá. Thực khách có thể gọi thêm tô các nạc với giá 10.000 đồng.
"Dạ không, em dân Sài Gòn" – tôi trả lời rồi nhìn quanh và nhận ra hình như khách đến quán hầu hết là người Trà Vinh bởi nét gương mặt rất đặc trưng: Da đen giòn. Tôi nhủ thầm người ta xa quê, nhớ món quê đi lùng ăn cũng phải, mình là dân ngoại đạo mà cũng bon chen. Nhưng không bon chen sao được khi cái mùi, cái vị món bún dân dã này ăn 1 lần là bắt ghiền mãi không thôi.