Ảnh minh họa
Tôi không biết mình nên buồn hay nên vui nữa. Khi đứa trẻ bị bỏ rơi 5 năm trước mà tôi nhận về nuôi lại chính là con riêng của chồng với người phụ nữ khác. Có nghĩa là, anh đã phản bội tôi, để lại hậu quả và tôi là người phải gánh hậu quả đó.
Hai vợ chồng tôi bằng tuổi, chúng tôi cưới nhau khi cả hai mới vừa tốt nghiệp đại học (22 tuổi), cuộc sống những năm tháng sau đám cưới của hai vợ chồng vô cùng khó khăn, nhưng hạnh phúc. Chúng tôi yêu thương nhau và cùng nhau cố gắng để vun vén cho hạnh phúc gia đình.
Rồi tôi sinh con, đứa con gái đầu lòng xinh xắn, càng giúp gắn kết tình cảm hai vợ chồng. Anh càng yêu thương và nỗ lực nhiều hơn vì muốn lo cho mẹ con tôi cuộc sống đầy đủ. Tôi cũng thương chồng, không muốn đẩy hết việc kiếm tiền sang cho anh, nên khi con lớn hơn một chút là chúng tôi lao vào kiếm tiền.
Vì quá mải mê kiếm tiền nên vợ chồng tôi 7 năm sau đó không sinh thêm con, trong khoảng thời gian đó, tôi đã nạo phá thai mấy lần, và hậu quả khi muốn sinh thêm thì không thể sinh được nữa. Cả tôi và anh đều chạy chữa nhiều nơi, nhưng không sinh được con. Bố mẹ chồng thì giục giã nhiều, trách móc cũng nhiều, vì nhà anh chỉ có mình anh là con trai.
Trong lúc đang muốn có thêm con mà không được thì vô tình một buổi sáng, bước chân ra khỏi nhà, tôi và chồng thấy một đứa bé trai được quấn tã gọn gàng đặt trong một cái nôi, người mẹ của bé để lại nhắn ai nuôi dùm và kèm theo ít đồ dùng của bé.
Thương đứa bé mới sinh đã bị mẹ bỏ rơi, tôi bàn với chồng nhận nuôi bé và anh đồng ý. Thấy anh quấn quýt, yêu và chăm con nên tôi cũng cảm thấy hạnh phúc. Sau khi bé được 2 tuổi, tôi cũng sinh thêm một bé trai nữa, gia đình vẫn đầm ấm, hạnh phúc nếu như tôi không thấy đứa bé tôi nhận nuôi càng ngày càng giống anh.
Tôi đem mẫu tóc của anh và con đi xét nghiệm thì kết quả anh và bé có cùng huyết thống, anh chính là cha của đứa bé. Anh thừa nhận đã quan hệ ngoài luồng, nhưng không phải vì tình yêu, mà vì sợ tôi không sinh được con, bố mẹ anh lo lắng không ai nối dõi. Nên anh phải làm vậy. Sau khi sinh xong, anh đưa cho người phụ nữ ấy ít tiền và cô ta bỏ lại con lại, anh giả như không biết gì để tôi nhận về nuôi và chăm sóc.
Anh nói anh cũng day dứt khi không dám nói ra sự thật này, bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, anh cũng đỡ áy náy vì giấutôi. Anh mong tôi hãy thông cảm và tha thứ cho anh, tiếp tục cuộc sống như trước đây và nuôi, dạy con chung của chúng tôi, cũng như con riêng của anh thành người. Tôi chính là mẹ của con, chứ không phải người phụ nữ nào khác.
Tôi chẳng đủ can đảm để dứt khoát với chồng một lần, vì anh vẫn là chỗ dựa cho tôi về tinh thần. Tôi cũng chưa bao giờ dám hình dung, cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu thiếu anh, nhưng tha thứ cho anh và tiếp tục cuộc sống đó, tôi lại thấy mình bị tổn thương ghê gớm. Tổn thương vì bị anh laa dối, tổn thương vì anh đã phản bội tôi để có con với người khác và lại bắt tôi gánh cái hậu quả của sự phản bội đó. Tôi có ngu dốt không, khi chấp nhận cuộc sống như vậy?